CÚC VẠN THỌ SI TÌNH

Và ngày mai nắng sẽ đến, mặt trời luôn cao vời vợi tỏa sáng khắp nơi. Nhưng vẫn không ai biết em tồn tại hoặc trong trái tim họ em chưa từng tồn tại. Em biết mà tất cả đều là ảo tưởng của bản thân em. Chúng ta không thân như chúng ta nghĩ, trong mắt anh chưa từng nhìn thấy em. Em chưa từng thực sự tồn tại trong cuộc sống của anh


Không ai là người mạnh mẽ và hoàn hảo cả anh à, em cũng có lúc yếu mềm đến đau lòng. Vậy nên xin đừng làm em tổn thương nữa.
 
Người mạnh mẽ họ vẫn biết đau, anh đừng chỉ xem em là một nơi để anh dựa dẫm khi buồn và mệt mỏi. Em cũng đôi lúc cũng cần quan tâm. Xin đừng lấy cớ rằng em mạnh mẽ hơn đối phương để đem luôn cả sự quan tâm ít ỏi kia của anh dành cho em trao cho đối phương. Em thật sự không kiên cường như vậy. Chỉ đơn giản là không thể nào để bản thân rơi lệ và gục ngã trước ai cả. Cũng không thể, không muốn để lộ ra một điểm yếu nào vì em sợ tổn thương.

Em chỉ đơn giản không có thể bộc lộ cảm xúc của mình ra. Đôi lúc lại rất nhạy cảm thấy đau hay rung động vì một câu nói vu vơ của ai đó. Luôn né tránh tất cả bằng một nụ cười hay là khuôn mặt lạnh tanh.

Em nên tin vào anh không? Có còn nên tin vào những lời nói vu vơ kia không? Em nên giả mù tâm tin vào anh không đây?Tất cả đều là giả dối. Anh bảo rằng em quan trọng nhưng anh không hề đối xử với em như vậy.

Thật ra thì anh cũng chỉ không muốn mất đi một mối quan hệ mà thôi. Em cũng vậy mà, dùng một thời gian dài xây đắp nên ai lại nỡ đạp đổ nó trong một phút như vậy?

Con người ai cũng sẽ ích kỷ, cũng tham lam, cũng biết ganh tỵ, chỉ là đôi khi có những người họ giấu đi những điều đó, họ kiềm nén lại được nó. Họ giỏi nhỉ? Ừ nên ngoài lúc nào cũng thật rộng lượng, thật vô tư thoải mái. Ừ nhưng cũng rất thiệt thòi cho họ, khiến cho những người xung quanh không hiểu họ, suy nghĩ hình tượng họ là một người khác với họ.

Khi em nói em mệt, em cần ai đó và rồi em nhận ra không có ai cả. Không có ai thật sự muốn bên em, không một em thật sự yêu em quan tâm hiểu em như lời họ nói. Đôi lúc rất muốn gục ngã nhưng không sao em tự đứng dậy được vì em biết em có nằm ở đấy thật lâu cũng sẽ không có ai biết, không ai hay cứ thế mà lướt qua em, đạp lên em, đạp lên ký ức em và họ từng cùng tạo nên đi đến phía trước.

Phố thị phồn hoa đông đúc nhưng không có một nơi nào thuộc về em.
 
Lang thang

Lạc lõng
 
Chơi vơi

Em vô hình

Em tự hỏi những người quan trọng với em. Họ có yêu em không? À không quan tâm? Hay em nên nói họ có bao giờ thương hại để lại cho em một ánh mắt dù là ghẻ lạnh. Em phiền không? Có phải rất phiền không? Ừ giống như gói hút ẩm, sau khi khui bánh ra liền vứt nó đi và đem cất bánh vào tủ lạnh không cần gói hút ẩm làm gì.

Em thấy bản thân như một gói hút ẩm, khác biệt với tất cả còn lại. Luôn nhận lấy tâm tư nỗi buồn của người khác, lại trách em sao không mở lòng để họ hiểu thêm về em, nhưng khi em mở lòng muốn nói ra tâm tư họ lại có chút né tránh và vứt nó vào sọt rác do độc hại.

Thật kỳ lạ, đôi lúc cũng có rất nhiều người vây lấy em nhưng trong trái tim luôn có một khoảng trống, sự trống rỗng đến kỳ lạ không có một lời giải thích nào cả. Khuôn mặt cũng không cần tập có quá nhiều cứ đơ đơ ra đấy nhìn đống chữ và sự ảo tưởng trong hành động không có thực của em.

Người ta nói họ đồng cảm khi thấy dòng chữ của em. Nhưng khi em viết trái tim em rỗng lòng cũng chưa từng gợn một chút cảm xúc gì cả. Em thật tò mò họ hiểu gì, đôi lúc em cũng từng cố tỏ ra thân thiện hoạt bát nhưng họ không đón nhận nó, hoặc xem em như con rối, chúa hề mua vui cho cảm xúc của họ.

Và ngày mai nắng sẽ đến, mặt trời luôn cao vời vợi tỏa sáng khắp nơi. Nhưng vẫn không ai biết em tồn tại hoặc trong trái tim họ em chưa từng tồn tại. Em biết mà tất cả đều là ảo tưởng của bản thân em. Chúng ta không thân như chúng ta nghĩ, trong mắt anh chưa từng nhìn thấy em. Em chưa từng thực sự tồn tại trong cuộc sống của anh

Cuộc sống của anh không chỉ có mình em, nhưng mà cuộc sống của em chỉ có mỗi anh. Trái tim anh thật rộng có thể chứa nhiều người như vậy. Nhưng mà sao em lại ích kỷ vậy không có đủ chỗ cho người thứ hai bước vào. Đến sau cùng khi em nhìn lại mình bản thân tối dần đi ganh tỵ, đố kỵ và ganh ghét những cảm xúc đó cứ chạy lộn xộn ngổn ngang trong em. Cứ thế em lùi dần vào màn đêm, tối lắm em thấy sợ lắm nhưng không ai hay biết đưa tay kéo em ra. Tối đến nỗi em còn không thấy được bản thân mình nữa rồi.

                                                                                                                                       O2liu                          

Post a Comment

Tin liên quan

-->