Thanh Xuân (phần 2)


Em vẫn thế, vẫn xinh đẹp và vẫn lạnh lùng như thế. Em bước qua tôi như người vô hình. Năm tháng trôi qua, những tình cảm dù gắn bó đến đâu cũng sẽ qua đi, yêu đơn phương có thể nâng đỡ mọi ước mơ của tuổi thanh xuân, nhưng không thể ngăn chặn hiện thực mong manh khi ta đã trở thành người lạ.



Tôi là sinh viên cơ điện k53 của trường. Năm thứ 4, khi tôi học môn giao tiếp kinh doanh tôi có quen một bạn nữ khoa kinh tế k55 nhưng lại không dám thổ lộ tình cảm của mình. Em - một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, em mang một nụ cười rạng rỡ, một sự kiều diễm nhẹ nhàng thuần khiết của một cô gái trẻ đã làm cho tôi chết đi trong giây phút đầu tiên nhìn thấy. Kỳ học ấy chỉ biết lẳng lặng nhìn em nhưng không dám nói một lời.
 
Cũng do dòng đời mà năm ấy là tôi đã trở thành sinh viên năm thứ 5, trong môn học khác, thật xấu hổ vì môn đó là tôi học lại, tôi lại gặp em. Em nhận ra tôi và đã chủ động nói chuyện với tôi trước và tôi chỉ biết lặng lẽ ở cạnh bên em như một người bạn, nhìn em từ xa, chúng ta có lẽ chỉ đơn giản là "bạn" một cách bình thường. Đơn phương là thế, dù rất thích, rất muốn bày tỏ nhưng bản thân không cho phép vì sợ rằng một mai sẽ không còn là bạn mà là người dưng.
 
Rồi một hôm, tôi đã rất cố gắng, tôi đợi em trước cửa lớp học của em, tôi muốn rủ em ấy đi đâu đó và nói ra tình cảm của mình. Nhưng rồi, khi tiếng chuông vừa reo lên, em ở lại lớp đến khi không còn ai. Em nhìn tôi một hồi lâu rồi rời khỏi lớp bước đi ngang qua tôi như người vô hình, tôi thất vọng bước đi về hướng khác, cảm giác khi ấy trong tôi không thể nào diễn tả được, có lẽ tôi đã mất em sao? Hay em nhận ra tình cảm của tôi rồi và em không đồng ý? Phải chăng em đã có người thương rồi? Có lẽ tôi đã thất bại rồi, trong lòng tôi dần dần có một thứ cảm giác rất đáng sợ đó là tôi sợ sẽ mất em mãi mãi, sẽ không được nhìn thấy em cười không được nghe giọng em nữa.
 
Nhưng là người con trai, tôi không nản lòng và dường như ông trời cũng không cho tôi nản lòng. Rồi một lần khác, khi cả hai chúng tôi đang đứng chờ để vào học tiết tiếp theo ở nhà D101, em và tôi không ngồi gần nhau, em ngồi ở bàn đầu còn tôi ở cuối lớp. Khi ấy tim tôi lại hẫng một nhịp, em ngồi đó thân thiết vui vẻ với người ta còn tôi ngồi đó nhìn em từ sau mà nước mắt nghẹn ứ lại đến khó thở, tôi không thể nhìn nữa bởi lẽ nếu nhìn nữa tôi sẽ không kìm được mà bỏ đi mất. Khoảng cách của tôi và em tuy gần nhưng dường như có bức tường vô hình nào đó đã ngăn cách tôi và em. Cứ thế cả hai im lặng không nói gì. Tôi đưa cánh tay ra muốn nắm lấy tay em nhưng tôi không thể nắm được. Em cứ thế lặng lẽ bước vào lớp. Lúc bấy giờ trong tôi xuất hiện một khoảng trống, một khoảng trống vô cùng lớn, một sự cô đơn đến tột cùng đang bao trọn trái tim và tâm hồn tôi.
 
Và rồi chúng tôi cứ thế xa nhau dần, tôi chỉ biết đứng sau nhìn em, lặng lẽ quan tâm em. Nhiều khi tôi quyết tâm từ bỏ tình yêu ấy nhưng lại không thể vì lý trí đâu thắng nổi trái tim. Tôi yêu đơn phương vì thế tôi không bắt em đáp lại tình cảm của tôi.

Hôm ấy khi tan trường, tôi thấy em đứng trước cổng trường đợi chờ ai đó, tôi vẫn đứng ở hồ nước nhìn em, tôi biết em cũng nhìn thấy tôi nhưng lại quay mặt đi. Và rồi điều gì đến cũng sẽ đến, điều mà thực sự trong lòng tôi không hề muốn khi ấy đó là nhìn em lên xe của một người con trai khác và đi để lại tôi ở đó với nỗi đau như đâm sâu vào tim tôi, nhìn nụ cười của em hướng về người ấy mà tim tôi hẫng mất một nhịp, nụ cười mà tôi luôn luôn muốn thuộc nó thuộc về mình thì nay em lại đem trao cho người ấy khiến tôi như chết lặng. Tôi đứng đó, đứng nhìn em hạnh phúc với người ta để lại tôi bơ vơ chốn này với bầu trời ngày đông giá rét càng khiến tôi đau hơn. Tôi mong hình ảnh người con trai đó là tôi, được đưa em đi đến nơi chỉ có hai ta, làm mọi thứ cùng em, tận hưởng những khoảng thời gian yên bình nhất bên em. Đó là điều tôi mong muốn đơn giản nhất trong suốt thời gian qua. Để rồi tôi nhận ra sai lầm lớn nhất hóa ra không phải tôi yêu em mà là nghĩ rằng em cũng sẽ yêu tôi.

 
Ngày hôm sau, tôi muốn tìm đến một không gian yên bình lặng lẽ, tôi tìm đến nóc nhà A của trường. Tôi lại thấy em, em ngồi đó và khóc. Tôi nhớ em, thực sự rất nhớ, nhớ mọi thứ về em. Nhưng chẳng có cách gì để đến bên em và ôm thật chặt.


"Tôi là ai? Tôi là gì mà có quyền đó".
 
"Anh muốn được ôm chặt em, dù biết trái tim em đang gọi tên một người khác, dù biết em chỉ xem anh là một người bạn".


Và rồi hôm nay, tôi lại gặp em. Em vẫn thế, vẫn xinh đẹp và vẫn lạnh lùng như thế. Em bước qua tôi như người vô hình. Năm tháng trôi qua, những tình cảm dù gắn bó đến đâu cũng sẽ qua đi, yêu đơn phương có thể nâng đỡ mọi ước mơ của tuổi thanh xuân, nhưng không thể ngăn chặn hiện thực mong manh khi ta đã trở thành người lạ.


HungLe

Post a Comment

Tin liên quan

-->