THANH XUÂN - PHẦN 1

Gặp lại anh, anh vẫn thế chỉ là nhìn già dặn hơn xưa. Anh bước qua mình như không hề quen biết, giờ chắc anh đã có hạnh phúc của riêng mình. Năm tháng qua đi, đoạn tình cảm đó đã bay đi mất, và anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết có một người đã dành một nửa thanh xuân cho anh và yêu anh.
Thanh xuân đó em dành cho anh, không hề hối hận!






Tôi là sinh viên kinh tế k55. Năm thứ 2, tôi chọn môn tự chọn C là môn giao tiếp kinh doanh bởi vì tôi có để ý đến anh, anh ấy hình như học cơ điện k53 thì phải. Nụ cười của anh đã khiến mình mê đắm và để ý ngay từ lần mà anh ấy lên bảng thuyết trình môn học. Tôi không hiểu tại sao bản thân lại để ý anh đến như thế, đến cái mức mà bạn tôi nói gì tôi cũng không thể nghe rõ vì lúc này trong đầu tôi chỉ toàn giọng nói anh. Tôi cứ như thế cho đến khi môn học kết thúc.
 
Và rồi như có duyên năm ấy tôi lại gặp anh ở môn tư tưởng, tôi nhận ra anh ấy ngay. Vốn là con gái mà nên tôi làm giá lắm làm sao có thế tự chủ động đến bắt chuyện với anh được. Tôi đợi và đợi mãi, vẫn không thấy anh nói gì, tôi buồn lắm. Từ ấy tôi bắt đầu đi học đầy đủ hơn, đến lớp sớm hơn chỉ là vì muốn thấy anh, nhưng vẫn không thấy anh đến nên cũng sốt ruột mà đến chủ động trò chuyện cùng anh. Anh nhẹ nhàng và ấm áp, anh luôn đưa cho tôi những lời khuyên và rồi quan tâm đên mình.
 
-"Người em nhớ nhất là anh, người em không muốn làm phiền nhất cũng là anh".
 
Và rồi dần nhận ra bản thân đã thích anh, không là yêu anh mới đúng chứ. Phải tôi yêu anh mất rồi.

Một hôm tôi thấy anh đến trước của lớp tôi khiến lòng chợt ấm áp như ánh nắng mong manh ngày hôm ấy. Thế là nguyên ngày hôm đó tôi lại chẳng học được gì cả mà chỉ lo nhìn anh thôi, tiết sau tôi lại đợi tiếng chuông reo tan học và rồi lại đợi anh ấy đến. Tôi lại nhìn anh ấy rất lâu, rất lâu nhưng điều mà tôi mong muốn đã không đến, anh vẫn làm thinh và không hề bắt chuyện với tôi. Khi ra về đi ngang qua anh chỉ hi vọng anh nói một lời dù chỉ là lời chào thôi nhưng không, anh vẫn im lặng không nói gì mà cứ thế đi về hướng khác khiến tôi chán nản và buồn rầu. Tôi dừng lại nhìn anh với một khoảng trống sâu thẳm trong lòng, khoảng trống ấy là do anh tạo nên mà cả thế giới ngoài kia cũng không thể lấp đầy khoảng trống đó trong tim tôi được. Sáng hôm sau vẫn như thường lệ tôi lại đến sớm để chờ anh, khoảnh khắc mà tim tôi như rạo rực hơn đó là khi nhìn thấy anh, phải anh đến rồi.

Ngày hôm ấy vẫn chỉ là những câu chuyện bình thường và đơn giản như ngày thường, nhưng tâm trạng giờ đã khác. Thế rồi cả hai lại im lặng. Tôi từ từ dựa vào tường và đưa cánh tay ra rất lâu, bản thân rất muốn có hơi ấm nào đó đến sưởi ấm cho tôi trong mùa thu se lạnh hôm ấy. Thế nhưng lại chẳng có hơi ấm nào cả, bên trong lại dâng lên một nỗi thất vọng rất lâu cho đến khi tiếng chuông vào học reo lên tôi mới từ từ sải bước bước từng bước vào lớp. Tôi chọn chỗ ngồi xa anh để không muốn anh ấy nhìn thấy được nỗi buồn và sự thất vọng của bản thân lúc này. Và rồi chúng mình cứ thế xa nhau dần với nỗi đau hằn sâu trong lòng tôi. 

Có lẽ bây giờ tôi mới hiểu cảm giác đơn phương một ai đó là thế nào. Nó là nỗi đau, là khi tự mình yêu, tự vỗ về vết thương, rồi tự mỉm cười chua chát nhìn người ta hạnh phúc bên người khác. Bản thân tôi nhiều lần muốn gào thét rằng tại sao anh không nhìn thấy tình cảm của tôi? Tại sao anh cứ gieo cho tôi hi vọng rồi lại làm ngơ? Nhưng bản thân tôi cũng chỉ đành lặng im vì tôi sợ nếu nói ra anh sẽ lại bỏ tôi đi, để lại tôi một mình chịu đựng những đau đớn này một mình.

Và rồi một lần vào trời đông giá rét, tôi đi bộ đến trường vô tình lại thấy anh ở hồ nước, anh vẫn đứng xe máy ở đó và nhìn về phía tôi. Đó là lần đầu tiên tôi bắt gặp ánh mắt anh nhìn tôi khiến trái tim tôi đập rộn ràng nhưng lòng tự hỏi rằng sao anh lại không bước tới? Tôi vẫn chờ, rồi lại hi vọng rằng anh sẽ đến chỗ mình nhưng không, anh vẫn đứng đó và chỉ nhìn mình thôi. Vậy mà tôi cứ chờ, chờ cho đến khi anh trai tôi đến và đưa tôi về. Lúc ấy tim tôi như thắt lại, từng giọt nước mắt tôi đều cố gắng nuốt trọn lại kìm nén nó thật lâu để không bật thành tiếng nhưng rồi khi về đến nhà tôi nhốt mình trong phòng mà khóc. Đến ngày hôm sau tôi trốn học lên nóc nhà A, tìm một nơi chỉ có riêng tôi để ngồi. Lúc này hàng nước mắt đột nhiên rơi xuống và rồi tôi lại khóc vì có lẽ tôi đã quá lầm tưởng, tưởng rằng anh cũng yêu tôi.

“ Đôi khi em vẫn ước, giá như em có thể xóa đi những hình ảnh của anh khỏi tâm trí mình để em có thể sống vui vẻ và hạnh phúc như trước… nhưng em không làm được điều đó! Hay đúng hơn là em không muốn làm điều đó, em không muốn quên anh”.

Bây giờ gặp lại anh, anh vẫn thế chỉ là nhìn già dặn hơn xưa. Anh bước qua mình như không hề quen biết, giờ chắc anh đã có hạnh phúc của riêng mình. Năm tháng qua đi, đoạn tình cảm đó đã bay đi mất, và anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết có một người đã dành một nửa thanh xuân cho anh và yêu anh.

Thanh xuân đó em dành cho anh, không hề hối hận!

HUNGLE

Post a Comment

Tin liên quan

-->